Hồi nọ là Trung Thu, nghĩ cũng lâu chả đi đâu ra ngoài cái thành phố bé bằng lỗ mũi, gã lên kế hoạch rủ cô đi Hội An, mặc dù đã đến không biết bao nhiêu lần. Đời không như mơ, tính toán nhiều nhưng cuối cùng cũng rộn ràng trong bối rối, vì không đặt phòng sớm được.
Nơi đầu tiên gã nghĩ đến là một trong số các homestay cực đẹp và cực thú vị ở Hội An - Maison De Tau.
Biết là rất đẹp, rất ưng nhưng khi đặt phòng thì toàn bộ từ ngày 13 - 17 đều hết phòng, gã bắt đầu cuống, vì gần đến ngày đi mà lại chẳng biết ở đâu cho phải, dù sao cũng là trải nghiệm tốt. Sau cùng, nơi được chọn là Green Grass. Đây là một nơi cũng vừa phải, không đẹp, cũng không xấu nhưng mỗi tội đóng cửa sớm quá, giá 150K/người/ngày - tạm ổn.
Nói chung đấy là phần dừng chân, chỉ ở lại 1 đêm nên cũng không có gì đáng nói. Tuy nhiên Green Grass có một khoảng không rất thú vị giữa phòng khách và phòng của gã. Một thứ gì đó tương tự như giếng trời, có lối đi là những viên gạch vuông vức, nhiều cây treo hai bên tường và gió thì cực mát. Rất tiếc là nó quá nhỏ để có thể ra đó tận hưởng điều gì, nên gã cũng bỏ qua dù trong đầu có thoáng chút thi vị.
Chặng đường đi bắt đầu không mấy suôn sẻ, thiếu trước quên sau, nào là găng tay, áo khoác, khẩu trang các kiểu nhưng cũng may, sau cùng lại đủ và cứ thế mà lên đường. Cô đi cùng gã, đến bất cứ đâu, chỉ cần cảm thấy vui là được. Điểm dừng chân đầu tiên ở Phù Mỹ, một quán bún rạm ven đường. Quá trình ăn cũng không có gì đặc biệt, 2 tô bún rạm và 1 lon bò húc, thêm tí năng lượng để lả lướt ngoài quốc lộ đầy những bé xe tải to như con bò. Chỉ có một điểm nhỏ nhỏ thôi, là ăn xong và đi ra tính tiền nhưng lại quên lon bò húc. Là cô quên, gã quên và chủ quán cũng quên, nhưng bản năng bán buôn không cho phép điều ấy nên việc tính tiền vẫn hoàn thành cho bác chủ.
Sau đó cứ đi rồi lại nghỉ, gã và cô nói nhiều thứ, ngó nghiêng nhiều nơi và nhớ lại nhiều khung cảnh đã từng đi qua, còn chuyện từng đi thế nào thì ở bài khác. Và lại dừng chân, lần này là một quán nước ở dưới chân cầu Châu Ổ - thị trấn Châu Ổ, Quảng Ngãi. Chỗ này có nước dứa cực ngon và giá cả cũng tương đối rẻ, gần đến nơi rồi nên uống nước nghỉ ngơi tí rồi ra đường hứng bụi tiếp.
Thực ra thì chẳng có gì đáng nói nếu không gặp 1 cụ ông... cụ ông... cụ ông... xin tiền. Gã thì nghĩ vẩn vơ về trời nắng quá, xung quanh vắng quá nhưng cụ ông xin hẳn 10k, cô đưa 2k không lấy đâu. Thôi thế thì không cho nữa, căn bản là việc cho hay không nó ở tấm lòng nhưng "xin có chọn lọc và cá tính" như thế thì thôi vậy.
Lên đường...
... và lại lạc đường...
Lượn lờ mãi cũng đến Green Grass, sau màn check-in là gột rửa bụi trần của hơn 6 tiếng lê lết từ Quy Nhơn tới Hội An. Để chuẩn bị cho bước chân xuống phố cổ, cô lựa cho mình 2 bộ đồ, còn gã thì thôi khỏi, có bao nhiêu mặc bấy nhiêu vì cũng chỉ mang đúng 2 bộ. Lên xe và đi nào cô ấy ơi!
Sau một hồi vòng vèo phố thị, gã tự hỏi ăn gì ở Hội An và điểm dừng đầu tiên là ở một quán thịt nướng vỉa hè. Khách du lịch rất đông vì vào mùa Trung Thu, nhiều hội hè được tổ chức và các em gái người Nhật, Hàn cũng rất tuyệt, nhưng mặc kệ, ăn rồi tính tiếp. Cô gọi một phần bánh tôm có giá 10k, sau đó là một phần thịt nướng 120k.
Nơi đầu tiên gã nghĩ đến là một trong số các homestay cực đẹp và cực thú vị ở Hội An - Maison De Tau.
Maison De Tau là tiếng Pháp, dịch ra nghĩa là "Nhà của tau", đây là một homestay mới ở Hội An, nơi mà nhiều người tới ở đã để lại nhận xét rất yêu rằng "mình tìm được nhà mình ở Hội An rồi"
Ảnh sưu tầm từ đâu đó
Ảnh sưu tầm từ đâu đó
Chặng đường đi bắt đầu không mấy suôn sẻ, thiếu trước quên sau, nào là găng tay, áo khoác, khẩu trang các kiểu nhưng cũng may, sau cùng lại đủ và cứ thế mà lên đường. Cô đi cùng gã, đến bất cứ đâu, chỉ cần cảm thấy vui là được. Điểm dừng chân đầu tiên ở Phù Mỹ, một quán bún rạm ven đường. Quá trình ăn cũng không có gì đặc biệt, 2 tô bún rạm và 1 lon bò húc, thêm tí năng lượng để lả lướt ngoài quốc lộ đầy những bé xe tải to như con bò. Chỉ có một điểm nhỏ nhỏ thôi, là ăn xong và đi ra tính tiền nhưng lại quên lon bò húc. Là cô quên, gã quên và chủ quán cũng quên, nhưng bản năng bán buôn không cho phép điều ấy nên việc tính tiền vẫn hoàn thành cho bác chủ.
Bún rạm rẻ lắm, chỉ 7k 1 tô nhưng ăn cũng khá ngon, nói chung ấm bụng để mà đi là được vì vốn dĩ trên đời không phải cái gì đắt tiền cũng ngon và đầy giá trị. Rất tiếc là không chụp ảnh, hình như lúc đó ăn xong rồi mới nhớ thì phải.
Sau đó cứ đi rồi lại nghỉ, gã và cô nói nhiều thứ, ngó nghiêng nhiều nơi và nhớ lại nhiều khung cảnh đã từng đi qua, còn chuyện từng đi thế nào thì ở bài khác. Và lại dừng chân, lần này là một quán nước ở dưới chân cầu Châu Ổ - thị trấn Châu Ổ, Quảng Ngãi. Chỗ này có nước dứa cực ngon và giá cả cũng tương đối rẻ, gần đến nơi rồi nên uống nước nghỉ ngơi tí rồi ra đường hứng bụi tiếp.
Đừng chú ý vào quần
Thực ra thì chẳng có gì đáng nói nếu không gặp 1 cụ ông... cụ ông... cụ ông... xin tiền. Gã thì nghĩ vẩn vơ về trời nắng quá, xung quanh vắng quá nhưng cụ ông xin hẳn 10k, cô đưa 2k không lấy đâu. Thôi thế thì không cho nữa, căn bản là việc cho hay không nó ở tấm lòng nhưng "xin có chọn lọc và cá tính" như thế thì thôi vậy.
Lên đường...
... và lại lạc đường...
Lượn lờ mãi cũng đến Green Grass, sau màn check-in là gột rửa bụi trần của hơn 6 tiếng lê lết từ Quy Nhơn tới Hội An. Để chuẩn bị cho bước chân xuống phố cổ, cô lựa cho mình 2 bộ đồ, còn gã thì thôi khỏi, có bao nhiêu mặc bấy nhiêu vì cũng chỉ mang đúng 2 bộ. Lên xe và đi nào cô ấy ơi!
Sau một hồi vòng vèo phố thị, gã tự hỏi ăn gì ở Hội An và điểm dừng đầu tiên là ở một quán thịt nướng vỉa hè. Khách du lịch rất đông vì vào mùa Trung Thu, nhiều hội hè được tổ chức và các em gái người Nhật, Hàn cũng rất tuyệt, nhưng mặc kệ, ăn rồi tính tiếp. Cô gọi một phần bánh tôm có giá 10k, sau đó là một phần thịt nướng 120k.
Bánh tôm nhiều dầu mỡ, ăn cũng được chứ không phải gọi là ngon lắm. Thịt nướng Hội An thì nhìn hấp dẫn và thơm, đặc sản nên cứ gọi là ngon thôi. Tuy nhiên cô ăn như mèo, chỉ vài xiên và còn lại là để chui vào cái bụng của gã, vậy cũng tốt vì đã gọi ra thì không nên để phí các bạn ạ.
Vui ở chỗ gã và cô cảm nhận 1 chiếc bánh tôm ăn rất là ngán và may mắn là nếu gọi 2 phần thì chắc chắn không ăn nổi. Tuy nhiên 4 cô gái bàn bên không biết nói nhầm hay mong muốn mà gọi thành "mỗi người một phần". Đến khi cả 2 rời đi ngắm phố thì 4 cô gái vẫn còn ở đó, lòng gã mãi băn khoăn họ liệu có chén hết chỗ ấy hay không. Có một điều thú vị là cách cuộn thịt nướng, đây là điều mà không phải ai cũng biết, ví dụ rõ ràng nhất là cô. Và sau một phút training, cô cũng đã đạt được thành tựu của mình tuy cuốn thịt vẫn sơ sài. Thế là tốt rồi, ít nhất còn hơn 4 cô bên cạnh. Mấu chốt đơn giản, đặt miếng bánh tráng vào bánh ướt, lật lên và đặt rau, dưa cùng xiên thịt vào đó, cuốn lại và rút ra thôi là thành công.
Cả 2 bắt đầu đi lúc 4 giờ chiều và đến tầm 5 giờ 30 cũng bước chân được vào phố cổ, trời hơi nhá nhem và hoàng hôn cũng đã dạo một vòng tím ngắt, đẹp tuyệt.
















