Hai ngày, số lượng tin nhắn gã và cô trao đổi không nhiều, nhưng ý nghĩa thì vô cùng to lớn. Gã vục mặt vào bàn phím, bao nhiêu thứ trong đầu nhưng chẳng thể nào nói ra hết, cô dần lãng quên và khoảng thời gian đẹp đẽ cũng lui từ từ vào bóng tối, phía khuất của trái tim. Mọi từ ngữ giờ chỉ là vô nghĩa, như mưa... rơi xuống... rồi thấm dần vào đất... loãng ra cả một cuộc tình.
Người ta nói, yêu đến mấy cũng không có nghĩa là bên nhau mãi mãi, chỉ cần một giây quên nhau cũng đủ là một sai lầm. Và gã... đã 4 ngày không một lời hỏi han với tình yêu của mình, làm sao có thể tha thứ được cái hành động như thể tàn nhẫn với niềm tin của "đối tác". Cứ thế, cứ mông lung, cứ quẩn quanh trong sự chất vấn bản thân về tất cả những gì đã xảy ra, gã rối bời.
Ngay lúc này, chỉ một lần gặp gỡ cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Ngay lúc này, mới thấy quý những chuyến đi, hàng trăm km bên nhau đón nắng, đón gió và cả những đợt mưa xấu tính.
Ngay lúc này, mới thấy thương những lời hỏi han, những giờ chờ đợi và cả những cái ôm của cô khi bên gã.
Ngay lúc này, mọi thứ dần hóa thành tro... cứ thế bay lên giữa bầu trời xám xịt... nơi chỉ chực chờ trút những cơn mưa giận dữ.
Và ngay lúc này, tim gã cứ thế nhói lên từng hồi, theo những hoài niệm từ ngày đầu tiên đang chạy dần đến hiện tại... và biết đâu, nó sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đó hoặc đi về một nơi nào khác, gã không biết được. Cô vẫn tiếp tục lặng im, mọi thứ có lẽ đã bắt đầu quay lại, ngay thời điểm cả hai chẳng hề biết nhau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét